Một ngày mưa
Một ngày mưa, từng hạt nước lấp lánh bên cửa sổ. Mưa vẫn thế, dịu dàng và dai dẳng. Nhưng hôm nay có một cái gì đó thật khác.một cơn gió lướt qua cửa sổ rồi hòa vào không khí. Lạnh. Cơn gió lạnh thoáng qua như mang theo mùa đông về.. Đã là cuối thu, những chiếc lá vàng theo gió đong đưa trong không khi rooifrowts xuống đất….Mùa đông… Tuyết… Anh đưa tay theo gió và những hạt mưa, anh nhớ…
Ngồi nhâm nhi ly café bên cửa sổ, ngỡ như những ngày đầu… “Tại sao anh không pha sữa vào? Sẽ đắng lắm đấy” - Em hỏi anh.
Không có sữa mới là café chứ! Anh cười….Em đưa cốc lên môi, rồi nhắm tịt mắt lại, chun mũi: “Eo ơi, đắng thế!!!” Lúc đó em thật đễ thương, giống như đứa bé đang nũng nịu vậy…
Mùa đông ở Việt Nam không có tuyết, chỉ có những cơn gió lạnh thật lạnh..Em vẫn thường nói với anh rằng em thích tuyết, nhìn những hạt tuyết bay bay trong gió trông thật đẹp. Nhưng em không chịu đc lạnh. Mỗi khi trời trở lạnh là e lại bị cảm, những cơn ho kéo dài. Anh thầm mong mùa đông không bao giờ tới, nhưng lại mong nó không bao giờ kết thúc. Để anh có cơ hội quan tâm, chăm sóc em….
“Cười lên một cái nào, sao mặt anh lúc nào cũng lạnh lùng như thế?” - Em khẽ cấu vào vai anh và mỉm cười, nụ cười của thiên sứ. Em vẫn đùa anh là: “Anh lạnh lùng như cơn gió mùa đông, Lạnh nhưng ẩn chứa bên trong sự ấm áp. Những lúc đó anh chỉ cười và dang tay ôm lấy em, ôm chặt lấy thiên sứ để mong một điều ước”.
Em giống như cơn gió mùa thu, nhẹ nhàng, sâu lắng và ngọt ngào như ly café sữa. Và anh đã yêu, như trời xanh và mây trắng, như gió và mưa, nồng nàn đầy cảm xúc..
Nhưng cuộc đời là thế “ Vì gió cứ mãi vô tâm, làm sao ước, vì gió cứ mãi vô tình làm sao giữ…” Ngày em xa anh, hôm ấy trời cũng mưa, gió vẫn nhẹ nhành lướt qua.Em chỉ nói một câu rồi quay đi. Còn lại mình anh với chiếc ô… Chiếc ô tung lên theo gió rồi rớt xuống đường. Trong mưa. Mưa rơi đầy xuống tóc, mưa trên mắt anh, lưn dài trên má….
Lạnh! Anh và em như ở hai thế giới khác nhau. Như hai cơn gió của hai mùa, chẳng thể đến được với nhau. Giờ chỉ có anh bên ly café đen, đắng ngắt, và bên mưa…
• Gửi từ email Tròn Vo - tronvo90@
Đời tôi ngốc dại ….
Có những ngày mưa buồn, lặng lẽ ngồi một mình ở Hi-End coffee. Bên ngoài cửa sổ là một cây hoa giấy, một cây me già, một quán ăn, mọi người hối hả qua lại đối ngược âm thanh của Secret Garden bên trong, mọi thứ trở nên tĩnh lặng, thư thái đến dễ chiu. Nhưng những âm thanh này, lúc nào cũng khiến mình nhớ về một người …
Anh à, dạo này vẫn khỏe chứ? Mọi thứ có ổn không? Mấy năm không gặp, anh bây giờ mập hay ốm, đang làm gì, đang ở đâu? Có còn thích Secret Garden trong những ngày mưa nữa không? Thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng thôi, anh có nhớ về em ?
Cuộc sống em có nhiều điều thay đổi lắm!
Em rất ổn, công việc tốt hơn cả sự mong đợi, em vui vẻ, lạc quan yêu đời hơn, và hẳn cũng không còn ngây ngô và hồn nhiên như trước nữa.
Ảnh minh họa: Monika_es
Nhưng anh có biết không? Chỉ có một điều chưa từng thay đổi trong suốt mấy năm qua... mà có lẽ anh không biết..
Có lẽ anh không biết, cho dù xóa số điện thoại của anh trong danh bạ, em vẫn không thể nào xóa được nó ra khỏi đầu mình.
Có lẽ anh không biết, không biết bao nhiêu lần em bấm số điện thoại của Anh, nhưng chẳng khi nào nhấn phím gọi.
Có lẽ anh không biết, em xóa nick anh ra khỏi list, đổi nick yahoo, nhưng vẫn thường xuyên check nick xem anh có online hay không, nhưng cũng chẳng để làm gì cả…
Có lẽ anh không biết, khi quyết định không liên lạc với anh, mỗi đêm em khóc rất nhiều...
Có lẽ anh không biết, mỗi sáng thứ dậy và mỗi tối trước khi ngủ, người em nghĩ đầu tiên và sau cùng vẫn là anh.
Có lẽ anh không biết, đôi khi trong giấc mơ thấy anh, em tỉnh dậy giật mình thảng thốt...
Có lẽ anh không biết, đôi khi lang thang trên đường, bất chợt gặp ai đó với đôi mắt buồn sâu thẳm, cứ ngỡ là anh mà tim em đập mạnh hơn rồi chợt nhận ra không phải, mới biết lòng vẫn nhớ anh vô cùng...
Có lẽ anh không biết, trong suốt mấy năm qua, không ngày nào em thôi nhớ về anh.
Anh àh, chẳng cần phải bận tâm tới những điều này, bởi vốn dĩ chúng ta chẳng có gì sâu đậm với nhau, là bởi em đã trao yêu thương không đúng chỗ.
Không biết bao nhiêu lần tự nhủ đững nghĩ nữa, đừng nhớ nữa, nhưng lại không thể làm được.
Không biết bao nhiêu lần cho mình và người khác cơ hội nhưng rồi chẳng thể yêu.
Đời tôi ngốc dại, tự làm khô héo tôi đây …
Chỉ là em biết mình ngốc nghếch nhưng lại chẳng có cách nào để khiến mình thông minh hơn được.
Có lẽ anh cũng chẳng bao giờ biết được đâu ...
Cho dù là hoa mộng hay ác mộng, cho dù là thiên đường hay địa ngục, nếu anh là giấc mơ em sẽ không bao giờ muốn tỉnh giấc….